Những câu trả lời cho cuộc sống có thể được thấy trong những sự kiện thường ngày. Nếu bạn quan sát thiên nhiên, con người và cả động vật, bạn sẽ thấy những giải pháp đơn giản nhất cho những vấn đề lớn nhất của cuộc sống.
Điều này càng trở nên rõ ràng đối với tôi vào ngày hôm qua. Nó khiến tôi hỏi: “Mình phản ứng thế nào đối với những cơn bão của cuộc đời?”.Người ta thường chạy khi trời bắt đầu mưa. Tôi thì thích đi bộ trong mưa.
Có nhiều người rất ghét sấm. Tôi thì thích đứng ở hiên nhà và cảm nhận tiếng sấm. Từ nhỏ tôi đã làm như vậy và không bao giờ cảm thấy sợ hãi khi tia chớp lóe lên, rồi tiếng cửa sổ kính rung lanh canh trong nhà.
Tôi nhớ có một người bạn cũng rất thích những cơn bão. Và khi mưa bão đến, cô ấy thường kêu lên: “Ôi, sức mạnh của thiên nhiên!”.
Người ta đã chứng minh được rằng động vật có thể cảm thấy những thay đổi về thời tiết, những trận động đất, sóng thần hay những cơn bão từ khá lâu trước khi những điều đó xảy ra.
Ricky, chú chó của tôi, bắt đầu run lên từ trước khi bất kỳ ai trong nhà để ý thấy có bất kỳ dấu hiệu nào của một cơn bão [chưa] tới gần.
Ngày hôm qua, tôi chuẩn bị cho ba chú chó của mình ăn như bình thường, và trước lúc đó thì tôi thả chúng ra vườn. Nhưng chưa ra đến hiên nhà thì có tiếng sấm rền vang, và khuôn mặt chúng thay đổi ngay lập tức.
Từ lâu tôi đã biết rằng những lúc thế này thì bắt chúng ra ngoài cũng chẳng ích gì. Nên tôi đặt thức ăn của chúng vào những bát ăn riêng và gọi Ricky vào bếp. Nó bò rạp người xuống đất. Tôi nghĩ nếu nó bò được thấp hơn chút nào nữa thì hẳn nó sẽ biến thành một con rắn.
Phil thì run lên như một cái lò xo mà người ta kéo căng rồi thả ra. Nên tôi cũng chẳng kỳ vọng nhiều về lòng dũng cảm trong cơn bão của nó.
Khi tôi trở lại bếp, Ricky chỉ đứng cạnh cái bát, không ăn. Tôi liền trộn thêm một ít thịt gà vào bát. Đây là món ưa thích của mấy chú chó, nhưng tôi không cho chúng ăn hằng ngày. Kể cả vậy, lần này Ricky cũng chỉ ngửi thức ăn mà thôi.
Sấm vang to hơn và liên tục hơn. Gió khiến cho cây cối nghiêng ngả, và cũng khiến cho Ricky quyết định không ăn gì nữa.
Tôi giục nó đi nằm, và nó làm theo.
Rồi tôi quan sát Phil. Run như một cái cây nhỏ, nó cố băng qua căn bếp và dừng lại ở chỗ cái bát của Ricky.
Và nó lặng lẽ ăn tất cả những miếng thịt gà mà tôi vừa trộn vào đó.
Rồi tôi quan sát Phil. Run như một cái cây nhỏ, nó cố băng qua căn bếp và dừng lại ở chỗ cái bát của Ricky.
Và nó lặng lẽ ăn tất cả những miếng thịt gà mà tôi vừa trộn vào đó.
Bình thường, nếu Ricky còn đứng đó, thì Phil không bao giờ dám đến gần.
Nhưng hôm nay, nó tận dụng cơn bão. Bất chấp nỗi sợ, nó nhìn thấy một cơ hội để có được những gì mình muốn. Mong muốn có được “phần thưởng” đã vượt lên trên nỗi sợ cơn bão.
Đó là khi tôi nhận ra một bài học lớn.
Là con người, chúng ta đối mặt với đủ loại cơn bão. Chúng đến không báo trước, có thể trôi qua nhanh hoặc có thể ở lại rất lâu.
Là con người, chúng ta đối mặt với đủ loại cơn bão. Chúng đến không báo trước, có thể trôi qua nhanh hoặc có thể ở lại rất lâu.
Đôi khi, chúng ta sẽ bò vào góc, trùm chăn kín đầu và run lên, hy vọng mọi chuyện sẽ tự qua để chúng ta có thể đi tiếp.
Nếu bạn dám ló đầu ra một chút, bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi khám phá ra rằng vẫn có những người khác ở ngoài kia, trong chính những cơn bão như mình, đang làm những gì mình cần làm để có được những gì mình cần.
Hầu hết những cơn bão cũng giống như những cơn bão của thiên nhiên. Đúng, sẽ có những trải nghiệm mất mát hoặc đau khổ, nhưng giữa màn trình diễn sức mạnh của thiên nhiên đó, lại là lúc bạn có thể quyết định “tận dụng cơn bão”. Nếu bạn làm được, thì “phần thưởng” sẽ là xứng đáng.
Bob Perks
Đặng Mỹ Dung (Dịch)
Đặng Mỹ Dung (Dịch)
No comments:
Post a Comment